Vào một buổi sáng đẹp trời, bác Hồ đến thăm trại nhi đồng. Các em ùa ra đón Bác vỡ ai cũng muốn được nhỡn Bỏc rừ hơn. Bác bế một em bé gái nhỏ nhất, đi thăm phũng ăn, phũng ngủ, phũng học, phũng bếp, chỗ tắm rửa. Rồi trở lại phũng họp. Bỏc và cỏc chỏu trũ chuyện với nhau rất vui vẻ. Bác hỏi các cháu:
– Các cháu ăn có no không?
Các cháu tíu tít trả lời:
-Dạ , no ạ!
Bác lại hỏi tiếp:
– Thế các cháu chơi có vui không?
Những chiếc miệng nhỏ nhắn liên tiếp trả lời:
– Dạ vui ạ!
Bác khen các cháu ngoan và chia kẹo cho từng em một. Mọi người đứng thành một vòng tròn. Một em đứng lên thưa:
– Thưa Bác, những bạn nào ngoan thì mới được kẹo Bác cho ạ!
Rồi Bác cầm gói kẹo chia cho các em. Đến lượt Tộ, em không nhận kẹo của Bác. Bác hỏi:
– Vì sao cháu không nhận kẹo của Bác?
Tộ thưa với Bác:
– Thưa Bác, hôm nay cháu chưa ngoan. Cháu sẽ không được nhận kẹo của Bác ạ.
Bác xoa đầu Tộ âu yếm nói:
– Bạn Tộ tuy đã làm điều sai, nhưng bạn đã biết lỗi của mình, như vậy cũng rất ngoan. Vậy bạn cũng sẽ được nhận kẹo của Bác. Tộ sung sướng nhận những chiếc kẹo Bác cho. Khi Bác ra về rồi Tộ vẫn còn đứng nhìn Bác cho đến khi khuất hẳn Tộ mới vào nhà.