Một số phụ huynh không đến nỗi khó khăn về tài chính nhưng để con biết quý trọng đồng tiền, họ luôn ca điệp khúc " Nhà Mình Nghèo Lắm" để rèn con. Đây cũng là thói quen tai hại của nhiều người Việt.
Từ nhỏ cha mẹ thường xuyên dạy bảo con theo hướng đó khiến suy nghĩ "nghèo khổ" ăn sâu vào tiềm thức của con. Bé nhìn những đồ vật mình yêu thích mà mong muốn được sở hữu nhưng lại không có được, dần dần tâm lý trở nên buồn bã và bất an.
Lâu dần bé ắt cho rằng mọi thứ tốt đẹp, quý giá mình không xứng đáng có được, chỉ là mơ ước xa vời mà thôi. Bé trở nên tự ti, cảm thấy bản thân vì không đủ giỏi giang, ưu tú nên mới không có được. Sự tự ti cắm rễ trong lòng con, càng lớn càng trở nên trầm trọng. Trong nhiều trường hợp, trẻ có thể bị u uất về mặt tâm lý, mắc bệnh trầm cảm.
Nếu cha mẹ cứ gieo vào đầu con trẻ sự nghèo đói, có thể trẻ sẽ lo sợ, từ đó thay vì nhận thức nghèo cần cố gắng, cần động lực thì trẻ sẽ chuyển sang suy nghĩ tiêu cực, thậm chí xấu tính.
Nếu nhà giàu mà phụ huynh giả nghèo và cung cấp thông tin để con nhận diện thì nên tính đến mâu thuẫn trong biểu hiện, có khi sẽ có tác dụng ngược trong giáo dục.
Ngoài ra, cha mẹ thường xuyên "than nghèo kể khổ" với con, mỗi ngày sự thiếu thốn sẽ bị khắc họa và phóng đại trong lòng đứa trẻ. Từ đó xuất hiện tình trạng trẻ vin vào cớ "hoàn cảnh khó khăn" để trốn tránh những việc làm chưa tốt của mình.
Ví dụ như thành tích học tập không tốt, trẻ sẽ thoái thác: "Nhà nghèo không được đi học thêm nhiều". Hoặc các môn năng khiếu kết quả kém, trẻ lập tức biện bạch: "Bố mẹ nghèo không có gene nghệ thuật"...
Tình hình như trên kéo dài sẽ chỉ khiến trẻ trở thành một đứa trẻ thiếu trách nhiệm, không dám đối mặt với những thất bại và sửa chữa sai lầm của mình.
Chính vì những điều này, bố mẹ đừng bao giờ nói những câu "bố mẹ không có tiền" hay "nhà mình rất nghèo" với con. Thay vào đó, bố mẹ cần dạy con cách chi tiêu hợp lý, có kế hoạch để giúp con học được tính tiết kiệm và biết phấn đấu.