Thấp thoáng làng xa, chiều xuống nhạt
Trông ra bốn ngả, núi dăng đầy
Phía sau nghe vọng câu chào thoảng
Quay lại, em vừa lẫn giữa cây
Rừng thu tím biếc làn sương núi
Bời bời lối cỏ, bóng em đâu?
Tìm em lại gặp con chó đá
Ngoác miệng làm duyên giữa bụi lau
Em biến đâu rồi, cô gái đảo
Để tôi như nhện vướng tơ chiều
Làn tơ trong suốt như không ấy
Mà dính lòng tôi hơn nhựa keo
Tôi dạo tìm em thì gặp biển
Đón tôi, sóng vỗ trắng chân rừng
Ra nương lại lạc vào trong phố
Tưởng dáng người xa... Hóa bóng thông!
Thiên nhiên ngàn tuổi thành con trẻ
Cứ ghẹo trêu người, cứ ú tim
Như tình yêu ấy, luôn đùa ẩn
Để suốt đời tôi lặn lội tìm...
1982
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Bên cửa sổ máy bay, NXB Tác phẩm mới, 1985