Ở một khu rừng nọ, có một chú thỏ lúc nào cũng chỉ thích khoác lác về tài chạy nhanh như gió của mình. Gặp ai chú ta cũng phải khoe khoang “Tớ chạy rất nhanh. Tớ là nhanh nhất đấy!”. Mệt mỏi khi ngày nào cũng phải nghe những lời khoe khoang của thỏ, Rùa đưa ra lời thách thức thỏ chạy thi với mình. Tất cả các loài động vật trong rừng đều rất ngạc nhiên khi nghe tin này, và chúng tập trung rất đông để xem rùa và thỏ chạy thi.
Hai bạn thỏ và rùa đứng ở vạch xuất phát sẵn sàng cho cuộc đua. Tất cả động vật trong rừng đồng thanh hô to “1… 2… 3… bắt đầu!”. Thỏ chạy vụt đi rất nhanh, loáng một cái quay lại đã không thấy bóng dáng rùa đâu. Thỏ cười khẩy và quyết định dừng lại để nghỉ ngơi. Nó quay lại nhìn con rùa và mỉa mai: “Đúng là chậm như rùa, làm sao mà thắng nổi thỏ ta chứ!”
Nói đoạn thỏ vươn mình rồi nằm dài ra đường để ngủ. “Còn lâu nó mới đuổi kịp mình, cứ ngủ một giấc cho sướng đã”.
Trong lúc đó, rùa vẫn miệt mài chạy, chạy, chạy mãi không bao giờ dừng. Cho đến lúc rùa vượt qua chỗ thỏ đang nằm ngủ và gần chạm tới vạch kết thúc.
Động vật trong rừng hò hết cổ vũ rất lớn cho rùa, thỏ giật mình tình giấc. Nó lại còn vươn người và ngáp một cách lười biếng rồi mới bắt đầu chạy trở lại, nhưng đã quá muộn. Rùa đã cán đích trước và chiến thắng cuộc đua bằng tinh thần chăm chỉ và nghiêm túc của mình. Thỏ vô cùng xấu hổ và lủi tít và trong rừng sâu, chẳng còn mặt mũi nào để gặp mọi người.
BÀI HỌC: Không nên tỏ ra huênh hoang khoác lác. Hãy làm việc chăm chỉ và cần mẫn, “chậm mà chắc”.