Ngày xửa ngày xưa, có một anh chàng, mồ côi mẹ từ nhỏ, anh đi làm người ở cho một lão phú ông, thấy anh chăm chỉ, hiền lành lại được việc nên phú ông ưng lắm, muốn giữu anh ở lại thật lâu để giúp lão. Một lần Lão mới gọi anh lên, thủ thỉ với anh rằng:
– Con à, con ở với ta đã lâu, ta rất yêu mến con, con cứ chịu thương chịu khó làm việc cho ta không quản nhọc nhằn, ba năm sau ta sẽ gả con gái ta cho con.
Vốn hiền lành, chất phác, anh chàng đồng ý ngay. Lão phú ông mừng thầm: “Ngươi cứ làm việc cho ta, khi nào giàu ta sẽ đuổi ngươi đi, sao ta có thể gả con gái vàng ngọc của ta cho một tên người ở được”
Từ đó, anh lại càng ngày càng siêng hơn, anh mơ ước có một ngày được lấy cô con gái nết na của lão về làm vợ. Một năm, rồi hai năm trôi qua, đã đến năm thứ ba, nhờ có anh, lão đã có nhà cao cửa rộng, trâu bò đầy đàn. Trái với lời hứa năm xưa, lão phú ông tấm ngẩm tầm ngầm nhận lời gả con gái của mình cho một tên giàu có ở làng bên.
Cuối cùng ngày cưới của cô gái đã đến. Hôm ấy trong nhà phú ông rộn rã linh đình, người người tấp nập nhộn nhịp mổ lợn, cắt trầu mời cau. Chàng trai mới thắc mắc hỏi phú ông. Phú ông mới cười bảo chàng:
– Con à, nay ta chuẩn bị làm cỗ để gả con gái cho con đó, nhưng trước hết, để cưới con gái ta, con hãy làm một việc cuối cùng, con hãy vào rừng mang về cho ta một cây tre trăm đốt thì ngày mai con gái ta sẽ là vợ con.
Chàng trai không hề nghi ngờ, vác dao đi vào rừng ngay tắp lự, chàng không biết răng ở nhà hai lão nhà giàu thì thầm với nhau: “Thằng đó thật ngu ngốc, nó có đi tìm hết bao nhiêu năm cũng chẳng thể tìm được cây tre trăm đốt đâu”.
Về phần chàng trai, anh đi khắp cả khu rừng mà không tìm được cây tre nào có trăm đốt, cây dài nhất cũng chỉ bốn mươi đốt là cùng, không từ bỏ, chàng đi khắp khu rừng này đến khu rừng khác, đi đến chân trầy xước, gai tre đâm vào tay, vào bụng chảy máu, chàng vẫn chưa tìm được. Quá đau khổ, chàng ngỗi thụp xuống và khóc nức nở. Bỗng có một ông bụt hiện lên và hỏi:
– Làm sao con khóc?
Chàng trai thật thà kể hết câu chuyện cho bụt nghe, nghe xong bụt cười và đáp:
– Con hãy đi chặt cho ta một trăm đốt tre về đây. Ta sẽ chỉ cho con làm sao có được một cây tre trăm đốt.
Chàng trai nghe thế thì hăm hở đi chặt trăm đốt tre mang về, Bụt mới bảo anh hô lên câu thần chú: “Khắc nhập, khắc nhập”. Bỗng một trăm đốt tre bỗng gắn lại với nhau thành một cây tre trăm đốt. Chàng trai hớn hở, vội cảm ơn Bụt rồi nhấc tre mang về, nhưng ngặt nỗi cây tre quá dài, chàng ta không thể vác ra khỏi rừng được. Anh lại ngồi khóc, Bụt lại hiện lên hỏi:
– Con đã có cây tre trăm đốt rồi, cớ sao lại khóc thế?
– Thưa bụt, cây tre dài thế này, con làm sao mang về được ạ?
Bụt cười và bảo:
– Con hãy hô câu thần chú: “Khắc xuất khắc xuất”, các đốt tre sẽ lại rời ra ngay.
Anh làm y lời bụt dặn, một trăm đốt tre lại rời ra như cũ, anh bó lại mang về nhà. Về đến nhà, thấy mọi người đang ngồi ăn cỗ vui vẻ, cô dâu chú rể đang đứng giữa sân thì bực lắm, thì ra phú ông đã lừa mình. Anh hùng hổ hỏi phú ông:
– Tôi đã mang cây tre trăm đốt về cho ông đây, sao ông lại gả con gái cho người khác?
Lão phú ông nhìn thấy một trăm đốt tre thì cười ngặt nghẽo:
– Ta bảo nhà ngươi đi kiếm cây tre trăm đốt chứ có bảo ngươi đi đốt một trăm đốt tre đâu?
Chàng trai xếp một trăm đốt tre rồi hô: “Khắc nhập khắc nhập”, một trăm đốt tre gắn lại với nhau thành một cây tre trăm đốt. Mọi người đang ngơ ngác nhìn, lão phú ông chạy đến, chàng trai hô tiếp: “Khắc nhập khắc nhập”, lão phú ông bị dính ngay vào cây tre, lão thông gia thấy vậy thì chạy đến gỡ phú ông ta ra, ai dè ông ta cũng bị dính vào cây tre luôn. Hai lão nhà giàu khóc lóc thảm thiết, xin anh trai cày gỡ ra khỏi cây tre, lão sẽ gả con gái lão cho anh như đã hứa. Lúc đó, anh chàng hô: “Khắc xuất khắc xuất” tức thì một trăm đốt tre rời ra và hai lão nhà giàu cũng rời luôn khỏi cây tre.
Anh được tổ chức đám cưới với cô con gái phú ông, từ đó hai người sống với nhau hạnh phúc.
Cuối cùng, cũng như những chàng trai hiền lành thật thà trong truyện cổ tích Việt Nam như Sọ Dừa, Thạch Sanh… chàng trai trong truyện “Cây tre trăm đốt” đã có được hạnh phúc cho riêng mình. Điều này một lần nữa khẳng định cho câu nói “Ở hiền gặp lành” của dân gian ta.
Chàng trai hiền lành tốt bụng cuối cùng cũng gặp được may mắn, được ông bụt giúp đỡ. Với hai câu thần chú “Khắc nhập, khắc xuất” mà lấy được vợ hiền và sống cuộc đời hạnh phúc.
Qua câu chuyện này, một lần nữa Vườn cổ tích muốn nhắn nhủ tới các bé hãy học hành chăm chỉ, luôn luôn cố gắng trở thành người tốt giúp đỡ cho ông bà bố mẹ và những người xung quanh, phấn đấu làm người tốt cho xã hội nhé.