Ngày nào gã cũng làm như vậy nên một tên trộm để ý thấy, nó theo dõi gã, đoán biết gã chôn cái gì, và vậy là một đêm nó, nó đến đào lên lấy hết vàng và trốn mất.
Khi gã keo kiệt phát hiện vàng đã bị mất, gã đau khổ và thất vọng vô hạn. Gã rên rỉ và khóc lóc, bứt đầu bứt tai.
Một người đi ngang nghe thấy tiếng gã khóc bèn hỏi có chuyện gì vậy. “Vàng của tôi! Ô vàng của tôi đâu rồi!” gã càng khóc lớn, điên dại hơn, “Đứa nào đã ăn cướp của tao!”.
“Vàng của ông ư! Trong cái lỗ ấy à? Sao lại để vàng ở đấy? Sao ông không cất trong nhà để mỗi khi cần lấy bán đi mua đồ có dễ dàng hơn không?”
“Mua đồ ư!” Gã keo kiệt thét lên giận dữ. “Tại sao à, tôi đâu có bao giờ đụng đến vàng. Tôi không bao giờ dám nghĩ đến chuyện bán đi tí vàng nào cả".
Người khách lạ nhặt lấy một hòn đá và ném xuống lỗ. “Nếu thế thì..” anh ta nói, “Ông lấp lỗ lại đi. Nó cũng đáng giá bằng đống vàng ông mất đấy!”.