Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tên Huyền Nương. Cô chỉ thích ca hát nhưng không muốn làm thêm việc gì khác như thêu thùa, bếp núc.
Mẹ Huyền Nương mặc dù là góa phụ lại không giàu sang nhưng lại rất hay soi mói chuyện thiên hạ. Vì thế hai mẹ con đều không có được thiện cảm của bà con trong làng.
Bỗng nhiên, người mẹ mắc bệnh khiến Huyền Nương phải làm tất cả mọi việc nhà. Nàng phải nấu cháo, dọn dẹp nhà cửa, mọi việc bếp núc cô đều cảm thấy lung túng vì trước đây chưa làm bao giờ.
Vì vậy, động lấy cái gì là cô lại gọi:
– Mẹ ơi, gạo đâu rồi? Cái máy đánh lửa ở đâu ạ?
– Mẹ ơi, đổ từng này nước được chưa? Gàu múc đâu mất rồi mẹ ơi.
Mặc dù vô cùng mệt nhưng người mẹ bực mình bèn nói:
– Ước gì con mọc được nhiều mắt, cứ réo cả ngày điếc cả tai.
Nghe mẹ giận, Huyền Nương hỏi:
– Mẹ hết thương con rồi à?
Người mẹ chẳng nhìn con mà còn liên mồm càu nhàu:
– Thương cái gì, không có con cũng không sao.
Bỗng nhiên từ đâu đó vang lên khan khan.
– Điều ước của người mẹ vô tâm sẽ thành hiện thực
Lúc này bà mẹ mới vô cùng sợ hãi. Liền gượng dậy đi tìm con, tìm tất cả bếp và gọi thế nào cũng không thấy. Bà mẹ kêu:
– Huyền Nương! Con đâu rồi
Sau đó bà tiếp tục chạy đi tìm con, bà chỉ thấy đôi hài của Huyền Nương ở bụi cây. Từ bụi cây xuất hiện một trái rất kỳ lạ, thân dài, trong lại có nhiều mắt. Lại còn tỏa ra hương thơm rất nhẹ nhàng. Ngày nay người ta thường hay nói về truyện sự tích quả thơm.
Nước mắt bà trào ra khi cầm đôi hài và chạm tay vào trái lạ.
– Huyền Nương! Mẹ xin lỗi. Mẹ hiểu rồi.
Ngay sau đó trong trái phát ra tiếng khóc. Trái từ màu xanh thấm nước mắt của người mẹ liền chuyển vàng. Ngày ấy, người ta hay gọi là trái Huyền Nương nay gọi là trái thơm. Và từ đó người ta hay nói về truyện sự tích quả dứa hay còn gọi là truyện sự tích trái dứa.